sủng hậu tìm chết hàng ngày

Thiên Chúa yêu thương tội nhân, như người cha già nhân hậu, ngày ngày ra ngõ tìm con. Khi thấy con rồi ông vui mừng chạy lại ôm choàng lấy nó. Thật vậy, "lỗi lầm là của con người và tha thứ là của Thiên Chúa" (A. Pope). Thiên Chúa yêu thương con người và yêu thương đến Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày Đọc truyện sủng hàng đầu Việt Nam với sự tuyển chọn và biên tập kĩ lưỡng từ phía ban quản trị cũng như dịch giả sẽ làm cho bạn đọc cảm thấy hài lòng. - Trang 129. Thiên Chúa yêu thương tội nhân, như người cha già nhân hậu, ngày ngày ra ngõ tìm con. Khi thấy con rồi ông vui mừng chạy lại ôm choàng lấy nó. Thật vậy, "lỗi lầm là của con người và tha thứ là của Thiên Chúa" (A. Pope). Thiên Chúa yêu thương con người và yêu thương đến cùng. Chân Trời Mới Media (CTM Media): Sự kiện cá chết hàng loạt xảy ra từ Vũng Áng, Hà Tĩnh kéo dài đến các tỉnh ven biển miền Trung, Việt Nam, đang dấy lên một sự quan tâm của dư luận rất lớn. Quan tâm không chỉ vì hàng ngàn ngư dân miền Trung bỗng chốc trắng tay, thiệt hại lên hàng ngàn tỷ đồng, mà còn là sự Tin trong ngày - 23.02.2015 Ít nhất 66 người thiệt mạng trong vụ lật phà trên một con sông ở miền Trung Bangladesh hôm 22-2. Ghen tuông, vác súng bắn chết hàng xóm đêm giao thừa Dòng sự kiện - 23.02.2015 Cho rằng nguyên nhân dẫn đến gia đình mình đổ vỡ là do Son, Thế lấy khẩu súng kíp đi thẳng đến nhà Son. Mann Mit Haus Sucht Frau Bayern. "Ngươi —— nghĩ như thế nào?" Lần thứ hai, thanh âm hắn khàn khàn vang lên, hỏi Nghiên ngửa mặt nhìn nam tử tuấn mỹ vô cùng trước mắt, nghe hắn khàn khàn nói lời kia, dường như từ đó nghe thấy một tia kìm nén không dĩ nhiên là bất an, mang theo một chút khẩn trương, đợi mình trả một vấn đề, hắn hỏi hai Nghiên càng ngửa mặt lên, cẩn thận đánh giá nam nhân trước là dung nhan quen thuộc, dây dưa bảy đời, từng xa xa tướng vọng, cũng từng sớm chiều ở chung, có thể nói, này khuôn mặt sớm đã khắc nhập cốt nhục nàng, trở thành hình ảnh nàng không thể tránh khỏi nhớ lại vô số lần trong là một khuôn mặt tôn quý tuấn mỹ, giống như bạch ngọc điêu khắc, mày dài bay xéo, phong lưu hàm súc, phượng mâu dài nhỏ giống như khép mà không khéo, môi mỏng hơi mím giống như một sợi tơ hồng luôn thân phận cao quý, dẫm đạp lên vạn người, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra chữ, giây lát đoạt tính mạng tàn nhẫn, thị huyết, lạnh lùng, trên cao nhìn xuống, xem mạng người trong thiên hạ như chuyện trong trí nhớ của nàng, hắn vĩnh viễn không cần để ý cái gì, trên đời này có cái gì khiến hắn để ý có thể giết người, giết rất nhiều trí nhớ qua bảy đời của A Nghiên, không ai dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, cũng không ai làm trái ý hắn mà có thể bình an vô như vậy, sao có thể sẽ khẩn trương, sẽ không yên, sẽ bất an, sẽ đem một câu như vậy trầm trọng hỏi hai lần đây?Nhưng mà hắn chính là khẩn trương, chính là không yên, vẫn không nhúc nhích đứng ở trước mặt mình. Tuy là đứng cao ngất, thậm chí hắn còn cúi đầu, không chút khí thế từ trên cao nhìn xuống, ngược lại, có vài phần cầu xin, bất đắc nói hắn kìm nén, ngoài khẩn trương, thậm chí dường như còn có một loại ý tứ hàm xúc khẩn Nghiên yên lặng suy nghĩ sau một hồi, rốt cục thở quá chỉ nhẹ nhàng thở dài một cái thôi, thân hình Tiêu Đạc cao ngất đã căng thẳng, mặt mày hẹp dài hiện lên một tia thất lạc cùng đau kỳ thật đang chờ, chờ một đáp án của nàng, mà đáp án này đối với hắn mà nói rất quan phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng rèm cửa sổ rất nhỏ truyền vào trong tai, trong lư hương bát giác âm thầm cháy một loại ấm hương hiếm thấy, hương khí kia lượn lờ từng đợt từng đợt quanh Nghiên có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Tiêu Đạc liên tục hơi dồn dập, một chút lại một chút. Nàng rũ mắt xuống, hơi hơi mím môi, muốn cười, nhưng đến cùng giữ lại, không cười cúi đầu, nhẹ nhàng nắm chặt tay, nỗ lực khống hình Tiêu Đạc căng thẳng đột nhiên chuyển động, hắn bỗng nhiên lui về phía sau một chút, thanh âm hơi khàn khàn đánh vỡ trầm tĩnh giữa hai người trong lúc đó."Ngươi ——" chỉ là một chữ mà hiển nhiên còn muốn nói cái gì, muốn đánh phá không khí đè nén mà buộc chặt giữa hai người trong lúc này, nhưng lời kế tiếp có chút gian Nghiên mím môi, tiếp tục bảo trì trầm Đạc đột nhiên cười khổ, càng lui về phía sau một bước, thấp giọng nói “A Nghiên, nếu ngươi không muốn gả cho ta, muốn rời đi, đều có thể, chỉ cần ngươi nói ra."hắn nói như vậy, nàng lại càng nhịn không được cười rộ ngẩng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đạc nhìn nàng mặt mày đầy ý cười, có chút ngoài ý muốn, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, nhất thời nhưng không hiểu ý tứ nàng thế Nghiên ho nhẹ, rốt cục mở miệng."Được, ngươi đã cho phép ta rời đi, ta đây liền rời đi!"Lời này vừa ra, đôi con ngươi lợi hại của Tiêu Đạc đột nhiên bắn về phía nàng, trong con ngươi là tức giận và lạnh lùng, còn có tuyệt vọng và đau Nghiên thấy vậy, rõ ràng đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài "Ngươi đã đáp ứng rồi, nếu ta không ly khai, chẳng phải là có lỗi với chính mình."Nhưng nàng còn chưa đi tới cửa, đã bị Tiêu Đạc đột nhiên vươn cánh tay hữu lực, bá đạo túm lấy, cứ như vậy cứng rắn kéo nàng vào trong lòng hắn."không thể." hắn gắt gao giam cầm nàng ở trong ngực, cúi đầu bá đạo nói."Ngươi cũng quá vô tình vô nghĩa, thực rời khỏi ta như vậy?" hắn nghiến răng nghiến lợi."Là ngươi nói muốn ta rời đi a?”A Nghiên ngửa mặt nhìn hắn, vẻ mặt có chút vô Đạc suýt nữa nghẹn tại chỗ, chăm chú nhìn nàng nửa ngày, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng"Cố Nghiên, ngươi chừng nào thì trở nên nghe lời như vậy, ta nói cho ngươi đi, ngươi liền đi thật? Ta đây cho ngươi lưu lại, ngươi cũng nghe lời lưu lại sao?"nói đến nhường này, A Nghiên rốt cục nhịn không được, nắm chặt tay trực tiếp đánh lên bả vai Tiêu Đạc, dùng khí lực lớn cũng thật không còn tâm tư thương xót nam nhân này, hận không thể đánh chết hắn."Ta phi, ngươi chấm dứt đi!" Nàng thật sự là nhịn không cũng quá mức giả vờ giả vịt, nếu là người khác có lẽ bị hắn lừa rồi, nhưng nàng tốt xấu gì cùng Tiêu Đạc qua vài lần hoạn nạn, dây dưa bảy đời, nàng còn có thể nhìn không ra tiểu tâm tư của hắn sao?"Ngươi kỳ thật căn bản không muốn cho ta rời đi, ngươi chính là cố ý thử ta, cố ý đùa cợt ta? Hừ, ngươi làm như ta là đứa ngốc a. Khâm thiên giám phê mệnh, người bình thường muốn biết có thể biết sao? Nếu người không muốn để ta biết, sẽ có một trăm loại biện pháp khiến ta không biết, làm sao có thể để loại chuyện này dễ dàng truyền đến tai ta đây? Còn không phải ngươi cố ý, ngươi cố ý để ta biết, sau đó cố ý chạy đến trước mặt ta, giả bộ làm vẻ muốn đi thì đi đi, kỳ thật chính là thử ta có phải đi thật hay không. Ngươi giả bộ a, tiếp tục giả mù sa mưa tỏ vẻ rộng lượng a! Ngươi đã có thể giả vờ rộng lượng, ta vì sao không thể rời đi đây? Chẳng lẽ ta phải ở đây chảy lệ thề, ta đời này sẽ không rời khỏi ngươi, ngươi mới cảm thấy mỹ mãn?"Lại nói A Nghiên nhìn ra tiểu tâm tư của hắn, đã nhịn thật lâu, nhịn đến bây giờ, rốt cục bùng nổ, đem tâm cơ của hắn hết thảy nói toạc ra, giống như đổ hạt đậu, bùm bùm nói nửa xong, nàng cắn răng, còn chưa hết giận, vươn ngón tay ra cào ngực hắn, hơn nữa chỉ chọn chỗ yếu ớt nhất, mẫn cảm nhất "Ngươi thật xấu xa, bảy đời trước, mỗi lần đều là ngươi hại ta chết, mỗi lần gặp ngươi ta đều không hay ho! thật vất vả lúc này ta mới không dễ dàng chết đi, ngươi lại khi dễ ta! Vừa mới bắt đầu nhìn thấy ta liền khi dễ ta, đùa ta, ỷ thế hiếp người! hiện tại lại ỷ vào thân phận, địa vị của mình để thử ta!"Tuy rằng lực đạo của nàng ở trước mặt Tiêu Đạc chỉ như mèo nhỏ mà thôi, nhưng mèo hoang nhỏ cũng thật sự mạnh mẽ, vừa cào vừa đánh, hơn nữa đánh hắn đến đột nhiên dâng trào lên, không chỉ đau, còn có một dòng tê dại truyền qua, khiến cả người Tiêu Đạc căng cũng không quản này nọ, hai cái cánh tay chặt chẽ vây nàng trong lòng mình, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, vội vàng hỏi nàng "Phải, ta cố ý, cố ý muốn nhìn một chút có phải ngươi định rời khỏi ta hay không! Vậy còn ngươi, đi theo ta, ngươi đến cùng có sợ không? Ngươi có phải còn muốn rời khỏi ta hay không?"A Nghiên không đánh được nữa, tiếp tục cào hắn, thậm chí bắt đầu cúi đầu cắn hắn, dùng răng cắn da thịt tinh tế trên cổ hắn "Ngươi còn hỏi ta, còn không biết xấu hổ hỏi ta, ta dù muốn chạy, ngươi để cho ta đi sao?"Tiêu Đạc nghe nàng nói như vậy, cũng cường ngạnh nói "không cho, đương nhiên là không cho!"răng nhỏ của nàng cắn cổ hắn, dường như cũng châm lên một ngọn lửa trên người hắn, lúc đầu ngọn lửa còn nhỏ, sau này càng bốc lên, cháy mạnh hơn, cháy đến cả người hắn nóng lên, khiến hắn tràn ngập khát vọng."Cố Nghiên, ta vẫn còn câu nói kia, cho dù ta xuống địa ngục, ngươi cũng phải theo ta. Mạng của ngươi có bao nhiêu ngắn, mạng của ta còn có ngắn hơn. Mạng của ta có bao nhiêu dài, ngươi còn dài hơn."Dù là nhân gian phú quý, hay địa ngục a tì, hắn đều phải lôi nàng theo cùng, bồi hắn cùng nhau vượt trong mệnh nàng đã định không thể lâu dài, hắn cũng chết cùng chuyển thế đầu thai, hắn cũng sẽ đi theo chuyển thế đầu đời kiếp kiếp, bọn họ nên ở cùng Nghiên nghe thấy lời này, trong lòng nổi lên ấm nóng khôn kể, ngực vừa chua xót lại ấm áp, mắt cũng suýt rơi lệ "Ngươi lời này nói thật dễ nghe, nhưng lúc trước thì sao, nhiều đời như vậy!"Tiêu Đạc ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hôn nàng, hôn dung nàng kiều mị, cũng hôn lệ nơi đáy mắt nàng."Ta nói, chúng ta sẽ sinh tử tướng bồi sống chết cùng nhau. Ngươi phải gả cho ta, trở thành người của ta. Chúng ta gặp lại bảy đời, lại từng có một lần ngươi đã gả cho ta, lúc này ngươi nhất định phải gả cho ta."lời nói vội vàng mà nhiệt liệt ngay giữa môi hai người, hơi thở quanh quẩn, hắn ôm ngang nàng, đi tới bên sạp cá nước thân mật, mưa rền gió dữ.cua đồng đi qua, hết thảy đi qua – ý là tất cả hài hòa Hết thảy bình ổn rồi, ấm hương trong phòng càng nồng đậm, hắn ôm nàng mệt đến xụi lơ ở trong lòng mình, nhìn mái tóc nàng bị mình ép buộc không còn hình dạng, vươn tay ra, nhẹ nhàng phủ lên hai gò má nàng ửng hồng."Ta sẽ bảo hộ ngươi, ngươi sẽ không chết." Trong con ngươi sâu thẳm là thâm tình và thương tiếc khó có được, cứ như vậy si ngốc nhìn nàng, như là muốn nàng nhìn thấy trong Nghiên nhớ tới vừa rồi hắn phóng đãng giống như mãnh hổ xuống núi, ép buộc mình một phen, lúc này mình không nói đến đứng dậy, chỉ nhúc nhích một chút hai chân đều cảm thấy đau nhức không khẽ thở dài, nàng oán trách lườm hắn một chút "nói cái gì ngươi che chở ta, ta xem ta dù không chết ở bên ngoài, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay ngươi.""nói hươu nói vượn." Tay hắn thon dài tao nhã sáp đến tóc nàng mềm mại, nhè nhẹ vỗ về "Ta thương ngươi còn không kịp đâu."Ai biết A Nghiên càng thở dài, nháy nháy mắt nói "Ta xem sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trên giường."Tiêu Đạc nghe thế, đôi tay vuốt ve tóc nàng nhất thời ngừng lại, hắn trầm mặc một lát, lấy tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng tinh xảo khéo léo cái cọ xát môi nàng mềm mại, rốt cục giọng khàn khàn nói "Ngươi nói cũng đúng, nam nhân khác có tam thê tứ thiếp, ta cái gì cũng không có, nói như vậy, ngươi làm sao chịu được đây?"A Nghiên giương mắt, bất đắc dĩ nói "Sau đó thế nào, ngươi nói nên làm gì bây giờ đây?"Tiêu Đạc nhíu mày, cố ý nghĩ nghĩ "Biện pháp đúng là có một.""Cái gì?"sẽ không phải hiện tại bắt đầu nghĩ đến tiếp thu nữ nhân, nhét đầy hậu cung đi?Ai ngờ Tiêu Đạc lườm nàng một cái "Đương nhiên là mỗi ngày cho ngươi ăn nhiều một chút, bảo dưỡng thân thể."Hơi nhíu mày, hắn quay lại, nhìn chằm chằm nàng "Thế nào, ngươi nghĩ đến chỗ nào?"A Nghiên không nghĩ tới hắn dĩ nhiên có ý tứ này, trong lòng minh bạch chính mình lại bị hắn lừa, hắn chỉ cố ý để mình hiểu lầm, lập tức sắc mặt khó coi, cắn môi, bất quá cũng không nói nên lời, dù sao cũng là mình hiểu sai, không thể trách Đạc nhìn nàng nghẹn khuất lại bất đắc dĩ, nhất thời nở nụ sinh tuấn mỹ, trên khuông mặt tôn quý hoàn mỹ căn bản là không có khuyết điểm gì, cả người chính là băng chạm ngọc khắc, nay cười như vậy, thật sự là gợi cảm mị hoặc nhân tâm, người nhìn thấy tâm đều hóa lại nâng tay ôm thân mình nàng mảnh khảnh vào trong ngực, ôn nhu nói bên tai nàng "Ngươi không cần nghĩ có được hay không này đó, chỉ cần ngoan ngoãn ở lại bên ta, ngươi muốn gì, ta đều sẽ đưa đến tay ngươi.""Nếu ta không ngoan ngoãn ở lại bên người ngươi?" Tâm tình động lòng người như thế, bất quá A Nghiên bỗng chốc nghĩ tới chuyện này mặt âm Đạc nghe thế, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên lườm nàng một cái "Nếu ngươi không ngoan ngoãn ở lại bên ta, đương nhiên ta cũng không giết ngươi. Bất quá đến lúc đó chắc chắn tính tình ta đại biến, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."Đây là uy hiếp, cũng là sự nàng thực rời khỏi hắn, a hắn còn có cái gì cố kỵ, trên đời này hắn còn có thể để ý cái gì?A Nghiên nghe lời này, nhất thời cũng nở nụ là hắn thay đổi phương pháp, muốn mình hứa hẹn thôi, lúc mình mình đùa với hắn, chính là không nghĩ kỹ. Kỳ thật cũng là không có tâm nhãn, trả thù hắn từng không tốt với mình, trả thù bảy đời chết thảm của tại đã đáp trả hắn, chơi đã, nàng rốt cục sát lại, kéo cổ áo hắn lên, xem xét trước ngực Đạc cũng không biết nàng muốn làm cái gì, bất quá cũng không trốn, chỉ nằm tại chỗ, mặc cho nàng nhìn,A Nghiên cẩn thận nhìn cổ và xương quai xanh của Tiêu Đạc nửa ngày, đã thấy răng và móng tay mình để lại rất nhiều dấu vết, xanh xanh tím tím, hết sức gây chú nhìn thấy, chẳng những không thương xót, ngược lại có chút đắc ý "Về sau nếu ngươi dám khi dễ ta, sẽ để ta cắn ngươi, khi dễ ta một lần ta liền cắn mười ngụm, khi dễ mười cần liền cắn một trăm ngụm, khi dễ một trăm lần ta sẽ cắn chết ngươi."Tiêu Đạc chưa nói đồng ý, cũng chưa nói phản đối, một đôi mặc sắc chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, hỏi ngược lại "Về sau, về sau, là bao lâu về sau?"A Nghiên nở nụ cười, nâng tay nhéo nhéo gương mặt mặt hắn cũng không mềm mại so như mặt nữ nhân, kỳ thật nhéo vào, xúc cảm không phải đặc biệt tốt, thật sự cứng Nghiên cười nói "Về sau thôi, đương nhiên là ta sống bao lâu chính là về sau bấy lâu."Tiêu Đạc nghe được, con ngươi trầm tĩnh vốn không có cảm xúc nhất thời phụt ra ra một ánh sáng, vội nhìn chằm chằm nàng không quang hắn nóng rực, khiến A Nghiên có chút đỏ Nghiên quay mặt sang chỗ khác, rũ mắt xuống, thấp giọng nói "Ngươi cũng đã nói như vậy, ta đành cùng ngươi cả đời vậy. Kiếp này chúng ta đã gặp nhau, có đủ năng lực yêu nhau, thì hẳn là hữu duyên.""đã là hữu duyên, ta dùng cả đời ta, dùng mạng của ta đến đổi đi."Bình sinh lần đầu tiên, A Nghiên cảm thấy, kỳ thật cho dù chết cũng thật đáng chính mệnh của mình, đổi lấy kiếp này cùng hắn Đánh giá từ 81 lượt Một tác phẩm hay được viết bởi Nữ vương không ở nhà, truyện Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày là truyện ngôn tình sủng xoay quanh Trạm Vương ôm chặt A Nghiên, khàn khàn hỏi Nàng vì sao toàn thân run rẩy?A Nghiên run rẩy run rẩy lại run rẩy đầu lưỡi Ta sợ...Trạm Vương sủng ái cười Nàng sợ cái gì?A Nghiên chân đều đang run ... Sợ ngươiTrạm Vương nhướn mày Sợ gì ta?A Nghiên nước mắt cũng muốn rơi ... Sợ ngươi... Giết ta...Trạm Vương sờ sờ mặt A Nghiên Ngoan ngoãn, chỉ cần nàng yêu ta, ta sẽ không giết Nghiên trở tay ôm chặt lấy cánh tay Trạm Vương Ta yêu ngươi, yêu ngươi, yêu chết ngươi ! Chỉ cần ta sống ta sẽ yêu ngươi! Đọc truyện sẽ thấy, hắn sống một ngày yêu một ngày!Trạm Vương cúi đầu hôn gò má nàng, thanh âm trầm nhẹ vang vọng bên tai A Nghiên Là yêu một ngày, sống một ngày Sống trên đời đã chín kiếp người, hắn lúc nào cũng ra tay tàn độc với nàng, khiến nàng lúc nào cũng sợ hắn sẽ lặp lại hành động kinh hoàng đó một lần này thoát khỏi cửa ải gian nguy, nàng muốn lấy mạng của hắn để đền bù những nỗi khổ mà nàng phải gánh chịu trước kia. Nhưng nhìn vào sự cưng chiều vô hạn của hắn, sự dịu dàng của hắn chỉ dành riêng cho một mình nàng, sự kiên cường lại vỡ òa tứ tung thành trăm ngàn mảnh. Yêu rồi! Nàng đã trót yêu hắn mất rồi? Nàng biết phải làm sao đây?Nàng sợ hắn. Sợ hắn sẽ tiếp tục giết chết nàng. Sợ hắn tàn nhẫn mà lại bỏ rơi nàng như những kiếp trước. Đối mặt với tình yêu và lòng thù hận, nàng không biết mình phải lựa chọn con đường nào. Nàng muốn rời xa hắn, chạy trốn khỏi hắn, nhưng hắn lại luôn bảo hộ nàng trong vòng tay đã từng hãm hại nàng vô số lần kia. Nàng không muốn đối mặt với dòng chảy của thời gian! Ninh Phi yên lặng nhìn chằm chằm A Nghiên, thật lâu sau, hắn cũng nở nụ khàn khàn nói “Không sai, ta sở dĩ trở thành bộ dáng hiện tại, là vì bị lửa đốt, hơn nữa còn ở trên một ngọn núi.”A Nghiên có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn thế nhưng thừa nhận như ngờ kế tiếp Ninh Phi lại tiếp tục nói “Ta lúc trước bị lửa thiêu là vì cứu một tiểu cô nương. Đáng tiếc ta không thể cứu được, chính mình còn bị bỏng.”A Nghiên nghe thế, sợ ngây người, nàng nhìn chằm chằm Ninh Phi, nỗ lực muốn từ trên mặt hắn bị che kín tìm ra một chút dấu vết để lại, từ trong cuộc đời bảy lần mất đi, tìm dấu vết người này. Nhưng con ngươi hờ hững bình tĩnh kia thật sự là xa lạ mờ làm thế nào cũng nghĩ không ra người này là nàng cũng hiểu được ý tứ của hắn, chẳng lẽ hắn bị bỏng là vì mình? Là mình liên lụy hắn trở thành bộ dáng như vậy?Lúc đầu nàng khiếp sợ, rốt cục trấn định xuống, há mồm định hỏi hắn, nhưng Ninh Phi lại lạnh nhạt nói “Ta biết ngươi muốn hỏi ta cái gì, nhưng ta sẽ không nói. Nói ra cũng vô dụng.”A Nghiên vốn muốn mở miệng đành ngậm Phi tiếp tục nói “A Nghiên.”Hắn trực tiếp gọi tên của nàng —— rõ ràng trước kia hắn cũng xưng hô mình là Cố cô nương hoặc là Cố phu gọi như vậy, trong lòng A Nghiên ẩn ẩn rung động, nàng nhất thời minh bạch, dù mình nhớ được hay không, người này vẫn đã quen biết mình từ lâu. Trước kia nhất định là biết Nghiên ý thức được cái gì, hơi hơi nắm chặt tay, chờ hắn nói Phi nhìn A Nghiên, khó được nở nụ cười “A Nghiên, ta nghĩ ngươi hiện giờ cũng đã biết một ít. Tuy có chút việc, ngươi sợ là khó có thể lĩnh ngộ được ngày. Nhưng ngươi phải tin tưởng, ta không có ác ý với ngươi”.A Nghiên cắn cắn môi, gật đầu “Đúng. Ta vừa mới hiểu được, từ đầu lúc gặp nhau, ngươi kỳ thật luôn luôn có ý bảo hộ ta, giúp đỡ ta.”Trong con ngươi đen hờ hững của Ninh Phi có sắc thái ôn hòa “A Nghiên, rời khỏi nơi này đi, rời khỏi Tiêu Đạc đi.””Ngươi cũng muốn ta rời khỏi hắn?”A Nghiên ngửa cổ, nỗ lực muốn từ trong mắt Ninh Phi tìm được manh mối.”Đúng, ngươi phải rời khỏi hắn.” Ninh Phi ngừng lại “Ở lại bên hắn, cuối cùng ngươi nhất định sẽ bị thương tổn.””Hắn, hắn về sau sẽ thế nào?”A Nghiên kỳ thật đã mê mang, Tiêu Đạc không phải người bình thường, kiếp trước hắn là một thanh này tuy rằng không thể tưởng tượng được, nhưng so với nàng có trí nhớ bảy đời càng không thể tưởng tượng sao?Huống chi Sài đại quản gia sắp chết, Sài đại quản gia cũng nói như vậy, nay Ninh Phi cũng nói như Phi rũ mắt xuống, thản nhiên nói “Ngươi sẽ chết.”Sẽ chết?tâm A Nghiên bỗng chốc căng là chết sao? Vẫn là chết sao?Nàng còn tưởng rằng, lúc này đây sẽ có chút bất đồng, nàng đã ở bên Tiêu Đạc lâu như vậy, vài lần suýt chết đi, vẫn có thể hóa nguy thành an, hơn nữa Tiêu Đạc không phải rát yêu mình sao. Mình cũng thích Tiêu Đạc. Như vậy, không phải hẳn là Tiêu Đạc sẽ bảo hộ mình, sau đó mình an ổn vượt qua cả đời sao?Ninh Phi ngẩng đầu nhìn A Nghiên, thấy trên mặt A Nghiên có do dự và không đành lòng, không khỏi thở dài “Ta biết, ngươi thích Tiêu Đạc, nhưng A Nghiên ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, ngươi trước kia cũng từng thích hắn, cuối cùng kết cục là gì?”A Nghiên vừa nghe, nhất thời hiểu rõ hắn nói lần nàng làm đại phu kia. Nàng là đại phu, độc chết hắn, cuối cùng cũng hại chết vẫn nên rời khỏi Tiêu Đạc sao, rời khỏi Tiêu Đạc, kiếp này vĩnh không gặp nhau, chỉ có như vậy, mới giữa được mạng sống sao?ngực nàng khó chịu, khó chịu đến mức yết hầu cũng bắt đầu dật dật, toàn bộ thân thể bắt đầu cứng đờ, biến thành một tảng luyến tiếc bây giờ, nàng bỗng nhiên ý thức được, có lẽ chẳng những là thích, so với thích còn nhiều một hình như đã yêu nam nhân kia, nam nhân bảy lần nàng đều vì hắn mà hầu nghẹn ngào, lúc lên tiếng có chút phát run “Vì sao?”Nàng nhìn chằm chằm Ninh Phi, nói giọng khàn khàn “Ngươi có thể nói với ta vì sao hay không? Ta biết trước đây vài lần đều có người tận lực làm ra.”Nàng cố ý không nói ra ai làm.”Nếu lúc này bài trừ chướng ngại đó, nếu người xấu kia chết đi, có phải ta sẽ không phải chết hay không?”Ninh Phi thở dài “A Nghiên, ngươi sở dĩ chết bảy lần, không phải bởi vì Sài Hỏa âm thầm hại ngươi. Tuy rằng hắn quả thật cũng hại ngươi, nhưng cũng bởi vì hắn thuận theo thiên ý, ngươi mới có thể chết. Nếu ngươi không đáng chết, hắn dù tận lực hại ngươi, ngươi cũng không dễ dàng chết đi như vậy.”A Nghiên hung hăng cắn môi, cắn môi dưới gần chảy máu “Như vậy cầu ngươi nói cho ta, vì sao ta chết, vì sao ta chết đi chính là thiên ý? Đây là thiên ý của ai? Vì sao khiến ta nhớ rõ mỗi một lần phải chết, khiến ta chết đi một lần lại một lần, cái gọi là thiên ý, vì sao muốn tra tấn ta như vậy!” PS tui cũng muốn biết nèNàng khàn khàn hỏi hắn, nói xong lời cuối cùng, nàng cơ hồ thở hắt chuyện gì, nàng cũng có thể giả ngu, cũng có thể chẳng hề để ý, nhưng duy liên quan đến chuyện sống chết, nàng nhớ tới là không có cách nào thờ sẽ lại không có chuyện gì mà đi tìm chết bảy lần đây! Thậm chí còn lập tức sắp phải chết lần thứ tám!Ninh Phi không trả lời A Nghiên, hắn cúi đầu, bất đắc dĩ nói “A Nghiên, ta đã tận lực, nhưng ta không có cách nào giúp ngươi thêm. Nay ta có thể nói vẫn là câu nói kia, rời khỏi Tiêu Đạc đi.”Hắn nói xong câu đó, xoay người một cái, người đã biến Nghiên nhìn rừng liễu trồn vắng trước mắt, sửng sốt nửa ngày, rốt cục một lần nữa đi tới phòng Đạc sắp đi, hắn phải đi đánh giặc, nàng đáp ứng làm một bàn đồ ăn cho Nghiên xem nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, suy nghĩ nửa ngày, bắt đầu nấu vội trước vội sau, gọi đầu bếp, sai sử đầu bếp nữ, không bao lâu đã làm ra một bàn đồ ăn.”Đem đồ ăn bưng tới cho điện hạ đi.” Nàng ra lệnh.***************************Lúc Tiêu Đạc nhìn thấy đầy bàn đồ ăn này, cũng có chút kinh ngạc, hắn cho rằng A Nghiên chỉ làm một hai món thôi, không nghĩ tới mới một canh giờ, thế nhưng biến ra một bàn như ngân châm sao sí vây cá thái chỉ sào, đỉnh hồ thượng tố món này rất cầu kì, chế biến từ các loại nấm và rau, ức bò sốt, tô khương bì đản bánh trứng với gừng, trai trát đề móng ngựa cuộn, tôm nõn bích loa, hỏa chủng thần tiên áp vịt thần tiên nướng, mật nước hỏa phương thịt hầm mật ong, trùng thảo phủ lý áp vịt nấu với đông trùng hạ thảo, nùng hương thanh kê thang một loại canh gà, ngưu nãi ma cô thang canh nấm tươi với sữa….Đang nghi hoặc, A Nghiên lại nâng một chén rượu “Điện hạ, ngày mai ngươi đi xa, tuy ngươi thường ngày không uống rượu, nhưng phải uống một ly này, coi như A Nghiên làm tiệc tiễn biệt điện hạ.”Tiêu Đạc giương mắt nhìn, thấy A Nghiên hai mắt ẩn tình, xao động giống như nước ngày xuân, hai gò má đỏ ửng, thật sự là khác hẳn bộ dáng ngày xưa điêu ngoa bốc đồng, ẩn ẩn có cảm giác hồng tụ thiêm hương, ôn nhu hiền lành, hắn nhất thời không khỏi cảm động, gật gật đầu.“A Nghiên, nay nghĩ đến, hai ta ở cùng nhau rồi, phát sinh đủ chuyện, sau này lúc viên phòng có chút vội vàng, ta cũng chỉ cho ngươi danh phận thiếp thất, thật sự là không đúng đối với ngươi. Nay ngươi chuẩn bị một bàn đồ ăn làm tiệc tiễn ta, lại lấy rượu ra, chúng ta uống li rượu giao bôi, coi như —— “Hắn không phải người biết nói chuyện, nói tới đây, ngữ khí ngập ngừng, tai cũng đỏ ửng Nghiên cũng hiểu ý tứ của họ là người có duyên vô phân, dù là nước sữa giao hòa, cũng chỉ là nhân duyên như sương sớm. Hắn nói nàng là tiểu thiếp của hắn, nhưng kỳ thật tiểu thiếp còn có một đỉnh kiệu nhỏ, còn nàng cái gì cũng không cả nàng không cần, hắn cũng không cần, nhưng tình đang nùng, dường như luôn có chuyện gì đó đến ngăn lại tình cảm và hắn kỳ thật trong lòng cũng không có cảm giác an toàn, hắn cũng sợ tính tình quái đản thay đổi thất thường của hắn, còn mình, vẫn sợ cái gọi là thiên thế A Nghiên không nhiều lời, nàng châm hai ly rượu, một ly cho hắn, một ly cho mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn “Tốt, chúng ta hôm nay uống rượu giao bôi.”Tiêu Đạc nhíu mày nhìn A Nghiên “A Nghiên, ngươi hôm nay có chút dị thường, đây là thế nào, sợ ta đi sao?”A Nghiên mềm mại ôm hắn, ôn thanh nói “Có chút sợ.”Nàng lẩm bẩm “Ta sợ ngươi rời đi rồi, để lại một mình ta, ở luân hồi nhận hết đau khổ, cầu mà không được, cũng sợ ngươi rời đi rồi, tìm được người khác, từ nay về sau chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc...”Nàng nói cũng là lời thật nhưng hắn lại chỉ cho là nàng buồn chia li, có chút cảm giác bi thương. Bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nâng cằm nàng, hắn cúi đầu hôn nàng, giống như chuồn chuồn lướt nước.”Nha đầu ngốc, ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì.” Hắn không tin chuyện kì quái này tức hắn nâng ly lên, hai cánh tay giao triền, giống như dây mây và khánh thạch, thực sự đan vào nhau, uống rượu trong chén của đang nâng tay, lúc hắn ngửa cổ uống rượu giao bôi của hai người, trong đầu hắn cũng hiện ra một hình nam tử khí vũ hiên ngang, một nữ tử xinh đẹp như hoa, hai người ở nơi cỏ xanh oanh lượn, lấy thiên địa làm mối, lấy song núi làm khách, lấy lá sen làm ly, lấy suối nước làm rượu, triền miên ôm nhau, uống rượu giao ảnh chỉ chợt lóe lên, lúc rượu trong veo chảy vào yết hầu hắn, hắn muốn nhớ hình ảnh đó cũng đã một mảnh mơ ngon vào họng, bên trong ngọt lành, cảm giác say nồng liệt đánh úp xưa nay không thể uống rượu, dù trên thuyền hoa kỳ thật cũng chỉ lấy trà thay chén rượu vào, hắn đã say. A Nghiên suy nghĩ cẩn thận hết thảy rồi, nàng có do dự một lát, đến cùng muốn tố cáo chuyện này hay không? Hàn Đại Bạch có bảy tám phần là người của Tam hoàng tử, Tam hoàng tử và Tiêu Đạc tranh đoạt đế vị, nếu Tam hoàng tử thật có thể thắng, Tiêu Đạc tất nhiên là chết. Tiêu Đạc vừa chết, số mệnh bị nguyền rủa trên người mình sẽ được phá thật liên thủ cùng Tam hoàng tử, nội ứng ngoại hợp đối phó Tiêu Đạc, cũng là ý định ban đầu của quá hiện tại thì sao...Nàng chỉ hơi do dự, liền quyết nhìn Hàn Đại Bạch bên cạnh một cái, nàng tìm cớ để Kiểu Nguyệt rời đi. Lúc này đầu bếp nữ đều bận rộn ở bên ngoài, trong phòng bếp chỉ còn nàng và Hàn Đại người đối mặt, nàng cũng không nói chuyện, chỉ nhìn Hàn Đại Đại Bạch thấy vậy, lập tức cũng không nói chuyện, ha ha nở nụ cười, cười đến trên mặt đầy nếp nhăn giống như bánh bao mới ra Nghiên thở dài, bất đắc dĩ nhìn Hàn Đại Đại Bạch hơi hơi nhíu mi, nở nụ cười, rốt cục nhịn không được mở miệng “A Nghiên a, ngươi có chuyện muốn nói?”A Nghiên nhíu mày “Đại Bạch thúc, ta đoán ngươi có chuyện muốn nói?”Hàn Đại Bạch cúi đầu nở nụ cười “A Nghiên, ngày đó vừa gặp ngươi, ta liền nghĩ đó là một hài tử ngốc, nhưng có thể thương được, ai ngờ, trong lòng ngươi còn nhiều đường nhiều cửa hơn so với người khác.”A Nghiên hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói “Ta nếu như thật sự là hài tử ngốc, sớm đã bị Đại Bạch thúc làm hại không còn một mảnh rồi?”Hàn Đại Bạch càng nở nụ cười “A Nghiên, đây là nói gì vậy... nghe ngươi nói...”A Nghiên cười lạnh, lấy tay gấu tươi mới vừa làm xong, quan sát một phen “Đại Bạch thúc, ta xem hôm nay Cửu gia cũng không cần ăn tay gấu này, vẫn là cho lão nhân gia ngài ăn đi?”Hàn Đại Bạch sắc mặt khẽ biến “A Nghiên, nói cái gì thế, về sau để Cửu gia nghe thấy, phải bị đánh bằng roi.”A Nghiên nghe, càng trào phúng nở nụ cười “Đại Bạch thúc đã dám làm ra loại sự tình này, còn sợ bị đánh bằng roi?”Hàn Đại Bạch kia da mặt trắng nõn nhất thời căng thẳng, nheo con ngươi lại, hạ giọng nói “A Nghiên cô nương, đây không phải đùa giỡn.”A Nghiên buông, mâm tay gấu nặng nề kia ra, lạnh nhạt nói “Ta cũng không đùa giỡn cùng ngươi!”Hàn Đại Bạch ánh mắt híp thành một cái vòng, gắt gao nhìn chằm chằm A Nghiên nửa ngày, lại nhìn nhìn mâm kia, cuối cùng bỗng nhiên nở nụ cười.“Không tệ, phương diện này có chút cổ quái, bất quá tay gấu vốn cũng không phải cho ngươi ăn, ngươi sợ cái gì?”A Nghiên cười nói “Ta sợ chết.”Hàn Đại Bạch đánh giá A Nghiên nửa ngày, cuối cùng khoa tay múa chân đưa ra ba ngón tay với A Nghiên.“Tam hoàng tử?”A Nghiên Đại Bạch thấy nàng thế nhưng nói ra như vậy, sắc mặt cũng thay đổi, không có cách nào, chỉ dán sát vào, hạ giọng nói “Không tệ, ta là người của Tam hoàng tử.”A Nghiên nhún nhún vai “Nha, sớm nói ra, ta đã không tìm ngươi phiền toái!”Hàn Đại Bạch cười lạnh “Vẫn phải thăm dò ngươi, dù sao ai biết ngươi là địch hay bạn.”“Kia hiện tại ngươi cảm thấy ta là địch hay bạn?”Hàn Đại Bạch bạch trên mặt lộ ra một điểm cười, ánh sáng hiện ra trong mắt “Nếu ngươi thật sự là địch, sẽ không ở chỗ này nói này đó với ta, ngươi trực tiếp đi trước mặt Cửu gia tố giác ta là được.”A Nghiên gật đầu “Có đạo lý.”Hàn Đại Bạch thấy nàng nói như thế, nheo con ngươi lại càng dẫn theo ý cười, sát vào thấp giọng nói “Ngươi đem tay gấu này cho Cửu gia ăn, đến lúc đó hắn nhất định...”Hắn vừa dứt lời, A Nghiên liền quyết đoán cự tuyệt “Ta không đi, ngươi muốn đi thì tự đi!”Hàn Đại Bạch ngẩn ra, không nghĩ tới nàng quyết đoán cự tuyệt như vậy “Vì sao?”A Nghiên khinh bỉ nhìn Hàn Đại Bạch “Ngươi coi ta thật khờ a, nếu ta đi cho Cửu gia ăn, hắn đối với ta tốt như vậy, nhất định cũng sẽ để ta cùng ăn, đến lúc đó hắn không chết, ta chết trước!”Người ta thể chất bách độc bất xâm, chiêu hạ độc này, nàng đã sớm thử qua! Cũng chỉ Hàn Đại Bạch này còn chưa biết rõ đi?Hàn Đại Bạch vừa nghe, nhíu thấp mi “Hắn nếu như cho ngươi ăn, ngươi không ăn là được.”A Nghiên không nói, càng khinh bỉ nhìn Đại Bạch bị tiểu cô nương trên cao nhìn xuống khinh bỉ như vậy, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói “Ngươi đã không đồng ý thành tâm hợp tác với ta, ta đây tự nghĩ biện pháp, chỉ cần ngươi không vạch trần ta.”A Nghiên liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện, chạy thẳng lấy thời trong lòng không khỏi nói thầm, Tam hoàng tử này đến cùng đáng tin sao? Thấy thế nào cũng không giống người có thể đi lên đế vị, đầu tiên là thích khách, sau là nội gian, thế nhưng không một ai được việc?Thật sự lo lắng có nên đi ôm một cái đùi khác!*********************************Dù A Nghiên đối với hành vi hạ độc của Hàn Đại Bạch áp dụng thái độ không ngăn cản không cổ vũ, Hàn Đại Bạch vẫn dũng cảm đem phần tay gấu có độc dâng lên —— cùng rất nhiều đồ ăn Nghiên lúc này đương nhiên là bồi bên người Tiêu Đạc, nàng vừa thấy tay gấu đến, biết là không mắt Tiêu Đạc đảo qua bàn đồ ăn, cuối cùng nhìn thấy tay gấu, nói với A Nghiên “Tay gấu đại bổ, ngươi xem ngươi sinh ra gầy yếu mỏng mang, vừa vặn có thể bồi bổ.”Nói xong, cầm lấy đũa, tự mình gắp cho A Nghiên một Nghiên vội lắc đầu “Ta không cần!”Tiêu Đạc nhíu mày, trong mắt nghi hoặc “Ân?”A Nghiên trong lòng vừa động, vội tìm lý do “Ta hồi nhỏ nghịch ngợm, mẫu thân muốn dọa ta sợ, liền nói nếu ta còn khóc, liền có gấu chó trong núi xuống bắt ta đi, lúc đó ta rất sợ hãi, nay nhớ tới việc này, trong lòng càng thêm sợ hãi, không dám ăn tay gấu.”Gấu chó, bọn chúng vốn gọi là gấu Đạc hơi có chút thất vọng, bất quá nhìn đồ ăn khác trên bàn, có cá xào đường dấm chua, chân giò hun khói ba ba hầm cách thủy, cầy hương kho tàu, cá mè tươi, chim bồ câu Hoàng Sơn hầm cách thủy vân vân, nhân tiện nói “Vậy ngươi ăn nhiều cái khác một chút đi.”A Nghiên nhẹ nhàng “Ân”, cầm lấy đũa, ăn cùng Tiêu ăn, vừa liếc về phía tay khuyến khích Tiêu Đạc thử một miếng hay không? Tuy rằng thể chất hắn bách độc bất xâm, nhưng nếu vạn nhất có tác dụng đâu? Hàn Đại Bạch đã nghĩ ra dùng tam công đằng đầu độc Tiêu Đạc, có lẽ độc này vừa vặn hợp với Tiêu Đạc, cứ như vậy có tác dụng khiến hắn đi đời nhà ma đâu?Nàng đang nghĩ tới đây, chợt nghe thấy Tiêu Đạc bỗng nhiên nói “tay gấu này là ngươi tự mình làm sao?”A Nghiên nội tâm giật mình, nắm chiếc đũa chặt thêm vài phần, hơi do dự, vẫn nói “Không phải.”“Vậy ngươi đút ta ăn!” Tiêu Đạc nhíu mày nhìn nhìn A Nghiên, đưa ra yêu cầu.“A?”A Nghiên không nghĩ tới chính mình thế nhưng tâm tưởng sự thành nghĩ gì được nấy, đây là còn chưa quyết định đâu, hắn đã chủ động muốn ăn?“Đút cho ta.” Tiêu Đạc sát vào A Nghiên, ngữ khí cố chấp bá đạo, lại có vài phần hương vị làm Nghiên ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử tuấn mỹ dị thường gần ngay trước Nếu không phải bọn họ khúc mắc thật sự quá sâu, nếu không phải nàng nhớ kỹ chuyện cũ trước kia, gặp được một nam nhân như vậy, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái liền nguyện ý trầm mê, gặp được một nam nhân hiện tại có thể yêu thương nàng như thế, nàng nhất định không chút do dự rơi vào ôm ấp của mà, suy nghĩ một chút tiểu ni cô đáng thương kia đi...Nàng ngửa mặt nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, cuối cùng rốt cục nói giọng khàn khàn “Được, ta đút cho ngươi.”Đã hai lần, nàng vì hắn động tâm, vì hắn mềm lòng, rồi mất tính này đây, thật không cần đâu...Nàng lấy dao ăn, cắt thịt tay gấu thành miếng nhot, tay gấu này không giống như móng giò gân bò, mà giống như môi cá nhám dày, thịt bên trong mềm mại béo mềm ngon miệng. Dùng dao ăn cắt ra, còn có mỡ trắng béo dính trên dao, óng ánh trong suốt, làm cho người ta không khỏi mơ màng đó là tư vị ngon thế Nghiên hầu hạ đưa tay gấu này tới miệng Tiêu Đạc, lại lấy khăn ẩm phải giúp Tiêu Đạc lau ngờ ngay lúc nàng vừa nhấc tay, Tiêu Đạc chợt cúi đầu xuống, tay dài có lực cầm lấy cằm nàng, răng môi ngay sau đó áp xuống xâm nhập vào trong miệng nàng.“Ngô ngô ngô...” Nàng không tự chủ được mở to hai mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt mày tuyệt diễm chợt phóng đại ngay trước mắt, con ngươi đen hẹp dài tinh xảo, chỉ liếc mắt một cái, liền khiến ngươi trầm luân trong đó... Thế gian này ở đâu tìm ra một nam tử mê hoặc người ta như hắn vì sao đưa tay gấu trong miệng đút cho mình!!A Nghiên muốn nhổ ra, miệng lại bị chặn, vì thế răng môi nàng vừa động, liền cảm thấy tay gấu nhu ngấy trơn tuột bị mình không cẩn thận nuốt vào bụng.

sủng hậu tìm chết hàng ngày